nhặt được vợ ngoan
VỢ NHẶT Kim Lân KIẾN THỨC Cơ BẢN Giới thiệu Kim Lân (1920 - 2007), tên thật là Nguyễn Văn Tài, quê Bắc Ninh. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, ông chỉ được học hết bậc Tiểu học rồi phải đi làm: vừa làm thợ sơn guốc, khắc tranh bình phong vừa viết văn. Kim Lân bắt đầu viết truyện ngắn từ năm 1941.
Chương 16: Nhặt vợ. "Cái gì?". Hai người phụ nữ đồng thanh hét lên. "Con nói bậy, con muốn lừa mẹ để mẹ chấp nhận cậu ta có phải không, đừng hòng!". Bà không tin, trên đời này làm gì có chuyện đàn ông mang thai hi hữu như vậy chứ. "Mẹ biết con sẽ không
Nhặt Được Vợ Ngoan. Vào sinh thần 8 tuổi, Phương Huyên không hiểu vì sao mọi người đều đột nhiên thay đổi, mẫu thân lãnh đạm, phụ thân cay nghiệt, huynh muội tàn độc, nhân cậy quyền ức hiếp. Cậu không biết mình đã làm sai chuyện gì, không phải chỉ vô ý dìm chết
Phim sex nhặt được vợ ngoan hay vãi 2022, xem phim sex nhặt được vợ ngoan chọn lọc siêu dâm hấp dẫn, phim xxx nhặt được vợ ngoan, clip sex nhặt được vợ ngoan dâm dục. Skip to content. PhimSexViet.XxX . PHIM SEX VIỆT NAM - SEX VN - PHIM SEX VIET .
Đọc truyện Nhặt Được Vợ Ngoan của tác giả Phương Mộc Đản, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen
Site De Rencontre Pour Homme Et Femme Marié Gratuit. Thể loại Đam mỹ, phản xuyên, ác bá biến trung khuyển công x nhút nhát, ngây thơ thụ, sinh tửTừ nhỏ cho đến khi Phuong Huyên được 8 tuổi thì trãi qua êm đềm nhưng mọi chuyện thay đổi hoàn toàn ngược lại vào ngày sinh thần 8 tuổi, thật sự cậu không hiểu nguyên nhân tại sao mọi người đều đột nhiên thay đổi, mẫu thân lãnh đạm, phụ thân cay nghiệt, huynh muội tàn độc, hạ nhân cậy quyền ức càng không biết mình đã làm sai chuyện gì, không phải chỉ vô ý dìm chết một con chó thôi sao, tại sao phụ thân lại đánh y, y đau quá, nhưng không ai xin tha giúp y cả, ngay cả mẫu thân yêu thương y nhất cũng lạnh lùng không thèm nhìn y một Huyên cũng không ngờ, đó chỉ là bắt đầu của những chuỗi ngày đau khổ về sau. Y bị nhốt vào nhà củi, phải làm việc thật vất vả, không được ăn no, còn luôn bị hạ nhân đánh đập. Nhưng y không thể phản kháng hay tố giác, bởi vì phụ thân sẽ không tin lời y, sẽ dùng roi quất y vì tội nói co ro vào một góc, y không biết tại sao lại thế này, chẳng lẽ y thật sự làm sai việc gì rồi sao, nếu vậy y nhận lỗi là được, đừng bán y đi có được không?Mệt quá, thật muốn ngủ, y ước gì mọi chuyện xảy ra trong mười năm qua chỉ là một giấc mơ, chờ khi y tỉnh lại, phụ mẫu, huynh muội đều vẫn yêu thương y, y hứa, lúc đó mình sẽ thật ngoan ngoãn, sẽ thật nghe mắt ra lần nữa, nhìn thấy người đàn ông kia, y thật sự không biết có người lại đẹp đến vậy, nhưng dù là mỹ nhân, thì cũng thật đáng sợ. Y sợ hãi co người nhìn người đàn ông kia, trong đầu nghĩ mình sắp lại bị đánh nữa rồi, chẳng lẽ suốt đời suốt kiếp y đều phải chịu dằn vặt, đau khổ như thế này hoài sao, chẳng lẽ ông trời thật sự không thể thương xót y dù chỉ một lần thôi sao?…Đây là một bộ phản xuyên, tiểu thụ chết đi và xuyên đến hiện đại, nhập vào xác một thiếu niên dã tâm bừng bừng, muốn dùng thân xác để thượng vị. Công là một người cực kỳ tàn bạo, không dễ tha thứ cho kẻ lừa dối mình, cho nên ban đầu tiếp nhận thụ khi đó còn là nguyên chủ, cũng chỉ vì muốn thụ nếm mùi đau khổ. Liệu khi Phương Huyên tới, có thể làm tan chảy trái tim sắt đá của công hay không? Hay là sẽ tiếp tục một cuộc sống u ám, đau đớn như kiếp trước?
Từ đây mình sẽ đổi cách xưng hô, cậu-anh“Tiên sinh, cậu ta đã không còn trở ngại gì rồi, nhịp tim cũng đã ổn định trở lại.”“Cậu ta bệnh gì?”“Tạm thời chưa kiểm tra ra được, các chỉ số trên người cậu ta đều bình thường, nhưng quả thật nhịp tim đã ngừng đập một khoảng thời gian.”“Có thể xuất viện chưa?”“Có thể, nhưng tình hình cậu ta chưa ổn định, đợi cậu ta tỉnh lại rồi cho xuất viên cũng không muộn.”“Phiền phức, cứ làm thủ tục xuất viện đi, tôi không có thời gian theo hầu cậu ta, nếu cậu ta thật sự không được thì cứ để cho chết đi, đừng làm phiền tôi.”Giọng nói xa lạ mơ hồ vang bên tai, Phương Huyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, hoảng hốt nhìn ngọn đèn sáng rực trên đầu. Giật giật đầu, cảm giác đầu rất nặng, chỉ có thể nghiêng một góc nhỏ, lại nhìn thấy bóng người nhạt nhòa ở bốn Huyên cố gắng mở mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là một màu trắng, những người nói chuyện vừa nãy đâu rồi?Đây là nơi ở của chủ nhà mới à? Chắc là trong lúc mình hôn mê, đã bị người ta đưa đi rồi. Chẳng lẽ đây là số phận của mình sao?Phụ thân, Huyên Nhi đi rồi sẽ không bao giờ được trở lại nữa, nếu đã bán đi, người yên tâm, Huyên Nhi sẽ thật an phận, sẽ không tạo phiền phức cho Phương gia, sẽ giữ phận với ông chủ, không làm mất mặt Phương Huyên từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt qua mang tai, thấm vào tóc rồi biến mất. Một lần nữa, cậu rơi vào trong bóng khi cậu mở mắt ra lần nữa thì mình đã không còn ở trong căn phòng trắng xóa kia nữa, chẳng lẽ cậu nằm mơ?Cậu chống đỡ thân thể ngồi dậy, sau đó bắt đầu ngơ ngác nhìn xung đồ vật ở đây đều kỳ lạ, hoàn toàn không hề xuất hiện trong trí nhớ của cậu. Giống như cái giường cậu đang ngồi lên vậy, thật mềm mại, không biết nó được làm từ thứ gì, hẳn là rất phòng này rất lớn, lớn hơn cả căn phòng cậu ở trước năm tám tuổi nữa. Đúng rồi, khi đó cậu vẫn là nhị thiếu gia được mọi người yêu thương chiều chuộng, được ở trong căn phòng to nhất, mặc y phục đẹp nhất, ăn những món ăn ngon nhất, nhưng mà sau đó…Dù sao, mọi chuyện cũng đã qua rồi, phụ mẫu tìm cho cậu một gia đình tốt thế này thì cũng đã rất yêu thương cậu rồi, cậu không nên oán trách bọn họ, như vậy sẽ biến thành đứa bé hư, sau đó có khi sẽ lại mất hết tất được, cậu phải là đứa bé ngoan, như vậy mọi người trong gia đình mới sẽ thương cậu hơn một chút, nếu sau này cậu có làm sai thì cũng không tới mức bị nhốt lại bỏ lại đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, hài lòng cong cong khóe môi, xem ra chủ nhà rất thích cậu, nếu không cũng sẽ không cho cậu ở một nơi vừa đẹp vừa ấm áp thế này, sau này phải chăm chỉ làm việc cho thật tốt mới Hiệu Đông nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngồi ngơ ngác ở trong camera giám sát. Khóe môi hiện lên một nụ cười ác liệt, gõ gõ điếu thuốc kẹp trên tay, khẽ híp mắt lại.“Phương Huyên ơi Phương Huyên, cuối cùng cậu cũng rơi vào tay của tôi rồi. Tôi đã nói mà, sẽ có một ngày cậu quỳ xuống chân tôi, liếc gót giày của tôi, nhìn xem, không phải cậu đã tự coi mình là một con điếm đưa tới chỗ tôi rồi đó sao? Vậy thì để xem tôi chơi đùa con điếm cậu như thế nào.”Tông Hiệu Đông nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh một đứa bé trai ôm một con chó đã chết, gào khóc trong đêm nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một người đàn ông tiến vào.“Tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị xong, ngài có muốn dùng bữa ngay hay không ạ?”“Ừ.”Tông Hiệu Đông mở mắt ra, nhàn nhạt đáp một tiếng.“Vậy có cần bưng lên cho người trong phòng kia một phần không?”“Bưng lên đi!”Người đàn ông cung kính lui ra ngoài, Tông Hiệu Đông quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt càng thêm lạnh gõ cửa phòng đột ngột vang lên làm Phương Huyên giật bắn người, sau đó lại sợ hãi lui vào một góc, vòng hai tay ôm lấy đầu gối của mình. Cửa phòng mở ra, người hầu gái tiến vào, trên tay còn cầm theo một khay thức ăn.“Tiên sinh bảo mang lên cho cậu, mời dùng.”Đặt khay thức ăn lên trên bàn trà nhỏ, người hầu gái liếc nhìn cậu một cái rồi đi ra ngoài, đóng cửa Huyên nhìn bóng dáng người hầu gái biến mất sau cánh cửa mới thả lỏng người ra, đưa mắt nhìn khay thức ăn ở trên nhiên, trong bụng vang lên mấy tiếng ọt ọt ọt. Cậu xấu hổ ôm lấy bụng mình, từ nãy cậu đã cảm thấy rất đói, nhưng lại không dám đi ra ngoài tìm thức ăn, cậu sợ mình chưa làm việc đã đi tìm cái ăn, lỡ như bị người ta bắt gặp sẽ bị nhốt lại, nói không chừng còn bị đánh, cho nên cậu vẫn an phận ngồi ở trên giường, chờ người ta tới phân phó công việc để không ngờ, ông chủ lại sai người đưa đồ ăn tới cho cậu, hơn nữa trông còn rất ngon, chủ nhà mới có vẻ là một người tốt, đối xử với hạ nhân cũng rất rộng nhích từng chút tới chỗ đặt khay thức ăn, hương thơm của đồ ăn khiến cậu nhịn không được mà nuốt nước bọt, ngồi xuống ghế, cậu kinh ngạc phát hiện cái ghế cũng thật mềm, ngồi rất thoải mái, nhúng nhúng một cái, thật mắt của cậu lại nhìn về phía khay thức ăn, cầm đũa lên, gắp một miếng rau bỏ vào miệng, thật không thể kiềm chế được mà bắt đầu ăn ngấu nghiến các món còn lại, đây thật sự là món ăn ngon nhất mà cậu được ăn. Trước giờ cậu chỉ toàn được ăn đồ ăn dư thừa, cơm canh nóng hổi thế này đã rất lâu rất lâu cậu mới được ăn. Vừa ăn cậu vừa biết ơn chủ nhà mới nhiều hơn, thầm nghĩ sau này phải làm việc thật nhiều để báo đáp người ta.
Dẫn Phương Huyên ra khỏi nhà hàng, tìm một nơi vắng người, móc điện thoại gọi tài xế lái xe Huyên lén lút liếc nhìn anh, trong lòng bồn chồn không yên, nhớ lại những lời anh nói lúc nãy càng cảm thấy hoảng sợ, lỡ như anh thật sự tặng cậu cho người kia, vậy thì cậu phải làm sao đây?Đang lúc suy nghĩ miên man, cậu phát hiện ở đằng xa có một đứa bé ngồi trên mặt đất, có vẻ như đang khóc, xung quanh lại không có ai. Cậu quay sang nhìn Tông Hiệu Đông, anh vẫn còn đang nghe điện thoại, cậu cũng không muốn làm phiền anh, cho nên chần chừ trong giây lát rồi chạy tới chỗ đứa bé gần tới chỗ đứa nhỏ, chưa kịp đỡ đứa nhỏ lên thì có một bàn tay đã mạnh mẽ kéo cậu cố gắng giãy dụa la lên thì hai ba tên đàn ông khác đột nhiên xuất hiện, trói chặt tay chân cậu lại, dùng băng keo dán kín miệng cậu lại, lôi vào trong hẻm tối. Cậu muốn hét thật to cho Tông Hiệu Đông nghe, nhưng sức lực của cậu quá nhỏ, căn bản không làm lại một đám đàn ông cao to vạm cậu vào trong hẻm vắng xong, một tên đàn ông mặt thẹo trừng mắt nhìn mấy tên kia.“Tại sao lại dùng băng keo dán miệng, lỡ như nó la lên, không kịp trở tay bị người ta nghe thấy thì làm sao?”“Đại ca yên tâm, xung quanh không có ai, với lại thằng nhóc này đẹp như vậy, trước khi bán đi, chúng ta hưởng dụng một chút, dù sao cũng không cần trinh tiết, ngu gì không hưởng.”“Đúng đó đại ca, phải chơi khi nó còn tỉnh táo mới sướng, xong chuyện rồi chúng ta đánh thuốc mê nó cũng không muộn mà.”Tên đàn ông mặt sẹo kia thèm thuồng nhìn Phương sợ hãi rút người về phía sau, nước mắt đã rơi đầy mặt.“Tao trước!” Tên đàn ông mặt sẹo cười dâm đãng lao tới ôm lấy Phương Huyên, bắt đầu hôn giãy dụa quyết liệt, nhưng tay chân đã bị trói chặt, cậu tuyệt vọng la hét, nhưng miệng đã bị bịt kín nên chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, càng làm tăng thú tính của gã ta lúc cậu muốn cắn lưỡi tự vẫn để bảo vệ trinh tiết của mình thì tên đàn ông đang liếm cổ cậu bất ngờ bị kéo mạnh Tông Hiệu Đông gọi điện thoại xong thì không thấy cậu ở bên cạnh, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng tức giận, thầm nghĩ cậu đã thừa cơ chạy trốn. Đang định gọi điện thoại sai người bắt cậu lại thì phát hiện ở đằng xa có một chiếc giày bị lập tức chạy tới đó xem thì thấy đây là chiếc giày Phương Huyên mang khi đưa mắt nhìn khắp nơi, ánh mắt dừng lại ở một con hẻm vắng tồi tàn, như có linh tính mách bảo, anh nhanh chóng chạy vào tìm thử thì phát hiện cậu đang bị một tên béo mập đèn dưới lao vào kéo tên béo đó ra, cho gã vài đạp đến hộc máu, hai tên đàn em ở cạnh lập tức bao vậy anh mặt của anh lúc này đã lạnh đến cực điểm, hai mắt đỏ sòng sọc, hét to một tiếng rồi lao vào đánh đấm hai tên qua quá nhiều thời gian, cả ba tên đều nằm sóng soài ra đất, anh quay sang nhìn Phương Huyên đã bị dọa đến ngây người, cởi áo khoác ra đắp lên cho cậu, rồi khom người bế cậu lên, chiếc xe đã đợi sẵn ở bên ngoài, anh đặt cậu lên xe rồi leo vào, chiếc xe nhanh chóng chạy đường trở về, thấy cậu còn đang run rẩy, anh liền đưa tay ôm cậu vào nhận được hơi thở của anh, Phương Huyên nhịn không được khóc rống lên, tay nắm chặt áo anh, liều mạng rơi nước của Tông Hiệu Đông, bất giác càng thêm siết chặt, thật không ngờ chỉ một phút lơ là, suýt nữa thì thiếu niên đã rời xa anh mãi mãi rồi. Hình ảnh cậu bị tên đàn ông kia đè dưới thân khiến anh không tự chủ được trở nên điên cuồng, anh nhất định sẽ khiến bọn người kia trả người không nói lời nào mãi cho tới khi trở lại biệt thự, anh mở cửa, bế Phương Huyên lên phòng, cởi đồ áo cậu ra, lau sơ người rồi mặc lại quần áo mới cho thiếu niên nhắm chặt mắt nằm ở trên giường, anh biết cậu đang rất sợ hãi, ngủ một giấc cũng tốt, anh có thể nhân lúc này đi xử lý tàn vừa mới xoay người bước ra khỏi phòng thì Phương Huyên nằm ở trên giường đã mở mắt ra. Ngồi dậy, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, cậu thu hai chân lại gục đầu chủ vốn đã chán ghét cậu, hôm nay người kia vừa mới mở miệng xin cậu, gia chủ không nói hai lời đã đồng ý, vậy mà lúc nãy cậu còn bị đám người kia chạm vào, chắc chắn gia chủ sẽ không giữ cậu nữa, sẽ đuổi đi, hoặc là… tặng cậu cho người Huyên sờ lên trái tim của mình, cậu biết trong lòng mình đã có gia chủ rồi, nếu như bị anh coi là hàng hóa mang tặng cho người khác, cậu còn có thể sống nổi sao, chi bằng, giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân, cũng coi như giữ thể diện cho Phương này, sau khi trở về thư phòng, Tông Hiệu Đông nhanh chóng liên hệ người điều tra về chuyện lúc nãy. Tầm năm phút sau, một đoạn video được gửi tới laptop của anh. Anh lập tức mở lên xem thì thấy Phương Huyên đang đi tới chỗ một đứa nhỏ, định đỡ nó lên thì bị bọn người kia bắt lôi vào trong khẽ thở dài, lúc đầu tưởng cậu bỏ trốn, nhưng không ngờ sự thật lại là thế này. Đứa nhỏ này thật ngốc, mánh khóe đơn giản như vậy cũng bị lừa, tại sao lúc đó không gọi anh nhiên, tim anh thắt lại, có cảm giác vô cùng bất an, giống như một việc gì đó rất xấu đang xảy ra vàng mở camera giám sát phòng của Phương Huyên lên, anh thấy cậu không còn ở trên giường nữa, dự cảm không tốt càng tăng thêm, cảm thấy rất không thích hợp, nếu Phương Huyên rời khỏi phòng thì sẽ có người tới báo cho anh lẽ ở trong toilet?Anh đứng dậy, định đi sang phòng cậu nhìn thử thì dư quang chợt liếc qua màn hình laptop, anh phát hiện ở một góc khuất của chiếc giường mà camera không chiếu tới được, có một cánh tay đang ló ra, trong lòng liền rơi lộp bộp một cái, sau đó chạy nhanh đến phòng mới xông vào thì anh liền thấy cậu đang ngồi tựa vào thành giường, mặt mũi cậu đã trắng bệch, xung quanh có rất nhiều máu, mà cổ tay phải của cậu lại có một vết cắt rất hoảng hốt chạy vào toilet lấy khăn quấn chặt vết thương lại rồi đặt cậu lên trên run rẫy bấm số gọi điện thoại cho Hạ Lương tới rất nhanh, sau đó lập tức bắt tay chuẩn bị truyền máu tại nhà cho cậu, cũng may lần trước anh làm xét nghiệm máu cho cậu, nếu không bây giờ chắc chắn cậu đã nguy hiểm tính mạng Phương Huyên suy yếu nằm trên giường, Hạ Lương thở dài vỗ vỗ vai Tông Hiệu Đông, “Lần này đã là lần thứ ba tôi điều trị cho cậu ta rồi, số cậu ta có may mắn đến đâu thì cũng có giới hạn thôi, nếu cậu muốn trả thù thì nhân lúc này giết cậu ta luôn đi, coi như cho cậu ta chút ân huệ, đừng giày vò người ta nữa.”“Tôi muốn sống với em ấy cả đời, tôi đối tốt với em ấy còn không kịp, sao tôi có thể giết em ấy được chứ?” Tông Hiệu Đông nhìn chằm chằm vào gương mặt của cậu.“Vậy sao cậu ta còn tự tử, chẳng lẽ…”“Chẳng lẽ cái gì?” Tông Hiệu Đông gấp gáp túm cổ áo của Hạ Lương hỏi.“Từ từ đã, ý của tôi là chẳng lẽ cậu ấy vì chuyện ở phòng bao, cậu nói có thể cho Chương Từ mượn người, tưởng cậu làm thật, cho nên nhất thời nghĩ quẩn.”Tông Hiệu Đông hít sâu một hơi, đáng lẽ lúc còn ở nhà hàng anh nên nhận ra sự bất thường của cậu mới phải, chắc là chuyện đó cộng với chuyện bị người ta bắt, sợ anh không cần cậu nữa, cho nên mới dùng cách thức ngốc nghếch này tự nhỏ này, sao lại ngốc đến vậy chứ?“Này, lúc trước Phong có quăng cho tôi vài quyển tiểu thuyết xuyên không, bây giờ nhớ lại, cảm thấy rất giống với trường hợp của cậu ta đó, nói không chừng là thật…” Hạ Lương đưa tay sờ cằm suy Hiệu Đông liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Xong việc của cậu rồi, không tiễn.”“Này, này, này, đừng tuyệt tình như vậy chứ, giữ tôi lại ăn bữa cơm đi…“Này, đừng có đẩy… Khoan, khoan đã…”“Còn chuyện gì nữa?” Anh khoanh tay mắt của Hạ Lương phát sáng nhìn chằm chằm bức vẽ trên bàn trà, “Đây là do họa sư nào vẽ vậy, phong cách vẽ cổ xưa thế này đã sớm biến mất, còn chữ thư pháp đề tự này nữa, tuy không hiểu là loại chữ gì, nhưng thật sự quá tuyệt quá quý phái, cậu mau nói cho tôi biết họa sư này đang ở đâu, tôi phải lập tức mời về.”Hạ Lượng hưng phấn nhìn bức tranh không rời mắt, trong tranh vẽ một vườn cây, mà vườn cây này cực kỳ quen mắt, hình như… là vườn cây nhà anh?Nhớ lại chuyện vệ sĩ báo cáo Phương Huyên thỉnh thoảng ngồi ở hoa viên vẽ vời gì đó, lại nhìn bức tranh được coi là tuyệt phẩm cổ xưa trong miệng Hạ Lương, trong lòng anh dường như đã dần dần sáng nội Hạ Lương xuất thân từ gia tộc thư hương ông cụ thích nhất là tranh chữ cổ xưa, từ nhỏ Hạ Lương đã đi theo ông nội Hạ học hỏi, cho nên nhận định của anh ta chắc chắn sẽ không không sao? Là tá thi hoàn hồn?Vậy nên, người này vốn không phải Phương Huyên, mà là người khác?Tính tình đại biến trở nên nhút nhát, sợ người lạ, biết vẽ tranh cổ, chữ viết kỳ lạ… Những điều này, Phương Huyên chân chính căn bản không hề có.“Cậu tặng tôi bức tranh này được không, tôi tặng lại cho ông nội, chắc chắn ông cụ sẽ vui đến mất ngủ…”Hạ Lương vẫn còn chưa nói xong thì bức tranh đã bị anh giật lại, người thì bị anh đá lên xe, chở về bệnh viện.
Phụ thân, đừng bán Huyên Nhi cho người khác mà, Huyên Nhi sẽ sửa sai, sẽ không làm chuyện xấu nữa… Phụ thân, Huyên Nhi mệt quá, còn rất lạnh Nhi nhìn thấy nãi nãi rồi, người đang cười với Huyên Nhi, có phải người đến đón Huyên Nhi không. Người dẫn Huyên Nhi đi theo đi, ở đây mọi người đều chán ghét Huyên Nhi, không ai thương Huyên Nhi hết, Huyên Nhi rất đau, trong tim cũng Nhi nghĩ mình sắp chết rồi, nghe nói người chết sẽ không còn thấy đau, thấy đói nữa, thật tốt quá, Huyên Nhi muốn chết, chết rồi sẽ được ở bên nãi nãi, mọi người cũng sẽ không còn vì sự tồn tại của Huyên Nhi mà không vui biệt phụ thân, mẫu thân, đại ca, tam đệ, tứ muội, Huyên Nhi phải đi rồi, đừng giận Huyên Nhi nữa, Huyên Nhi chết rồi sẽ phù hộ cho mọi người… Vĩnh biệt……“Đại nhân, đã tìm được đại ấn rồi, thủ phạm là gian tế Hạ quốc đột nhập vào phủ ta, thuộc hạ đã bắt được, chờ đại nhân định đoạt!”Phương tướng quân nghe xong, lập tức giật mình, đứng phắt dậy, hỏi“Ngươi nói cái gì? Gian tế Hạ quốc? Ngươi nói là gian tế Hạ quốc lấy cắp đại ấn của ta?”“Dạ! Thuộc hạ đã tra xét rất kỹ, hắn giả làm hạ nhân trong phủ đã nhiều năm, chỉ chờ thời cơ để ra tay!”Phương tướng quân giống như bị đào rỗng tinh thần, ngồi phịch xuống niên bên cạnh lộ vẻ vui mừng, tiến đến bên cạnh, lên tiếng“Phụ thân! Có phải chúng ta đã trách nhầm nhị đệ, kỳ thật nhị đệ không có…”“Đi! Mau đến nhà kho đưa nhị thiếu gia ra ngoài… Không được, lần này là ta trách lầm nó, tự ta sẽ đến đưa nó ra, Hình Nhi, con đi với ta.”“Dạ, phụ thân, lần này đã chứng minh sự trong sạch cho Huyên Nhi, chúng ta không cần đưa nó đi tránh nạn nữa. Hơn nữa, phụ thân, hay là sau này chúng ta đối xử tốt với đệ ấy được không, dù sao cũng đã gần mười năm rồi, chắc chắn mệnh của đệ ấy cũng đã đổi. Hài nhi thật sự không nỡ tổn thương đệ ấy, mỗi lần thấy đệ ấy sợ sệt rút vào một góc, trong lòng hài nhi đều giống như bị dao cắt vậy.”Phương tướng quân khẽ thở dài, “Kỳ thật ta cũng vậy, đánh nó một cái, trong tim của ta liền như bị đâm một nhát, nhưng nếu không làm vậy, tương lai thế nào ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Thôi, từ nay về sau hủy bỏ lệnh cấm với Huyên Nhi đi, cho nó trở lại làm nhị thiếu gia, mười năm qua nó coi như cũng đã trả hết nghiệt về sau rồi.”Hai phụ tử đến hậu viện, Phương quản sự niềm nở chạy tới khom lưng cung kín chào hai người hỏi đến Phương Huyên liền tự cho là vuốt lông ngựa, nịnh nọt nói “Dạ, nô tài đã làm đúng theo lời lão gia dặn, nhốt hắn thật kỹ, hắn hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát đâu ạ. Cái tên tiểu tử kia rất biết giả vờ, ba ngày trước còn nói cái gì mà khó chịu, còn nói mình rất nóng, lát sau lại nói mình rất lạnh. Nô tài đương nhiên không tin trò mèo của hắn, đã phạt bỏ đói hắn rồi ạ.”Thật không ngờ lão ta vuốt lông ngựa làm vuốt nhầm đuôi ngựa, Phương tướng quân nghe xong nổi giận đùng đùng xách cổ áo của lão ta lên, rống lớn “Cái gì? Ngươi dám đối xử với nhi tử của ta như vậy? Ngươi dám bỏ đói nó? Ngươi chán sống rồi phải không?”Phương Hình cũng rất tức giận, hận không thể giết chết lão ta ngay lập tức, nhưng lúc này đến xem đệ đệ vẫn quan trọng hơn, vì vậy, vội vàng lên tiếng can ngăn, “Phụ thân, đệ đệ bị bệnh, chúng ta mau đến xem đi, kẻo không kịp.”Phương tướng quân quăng mạnh lão quản sự kia xuống đất, làm đầu lão ta đập vào hòn giả sơn, máu chảy ròng ròng, lão ta ôm đầu rên hừ hừ, nhưng tuyệt nhiên không dám la lớn, lão ta sợ người trong nhà kho có chuyện gì thì ngay cả cái mạng già này, lão ta cũng giữ không người chạy tới trước nhà kho, xung quanh vắng lặng không một bóng người, khung cảnh thật xơ xác tiêu điều, bọn họ không ngờ từ trước đến nay Huyên Nhi lại phải sống ở một nơi như thế này, rõ ràng bọn họ đã dặn kỹ với người dưới phải chăm sóc y đàng hoàng rồi, thật không ngờ bao nhiêu năm nay bọn họ đều bị đám người đó lừa gạt, Huyên Nhi của bọn họ đã phải chịu đựng những ngày tháng khổ sở như vậy sao?Trước cửa nhà kho bị khóa lại bằng một ổ khóa rất to. Đi tới trước cửa, đột nhiên ngửi thấy một mùi thối kỳ lạ, trong lòng hai người bòng dâng lên một dự cảm không Hình vội vàng phá cửa xông vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai người như người mất hồn, không thể động đậy, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm thiếu niên đang nằm im trên sàn tướng quân vội vàng chạy lại, đỡ Phương Huyên lên, cơ thể y đã lạnh băng, mặt mày đã trắng xanh, giống như người chết đã mấy ngày. Phương tướng quân không tin vào sự thật trước mắt, ôm thi thể của Phương Huyên rống to đến mức tê tâm liệt phế. Phương Hình quỳ sụp xuống đất, nước mắt không cách nào kiềm chế được mà trào gia sau một đêm trở nên tang tóc đau thương, giăng vải trắng khóc tang suốt ba năm…
“Cái gì?” Hai người phụ nữ đồng thanh hét lên.“Con nói bậy, con muốn lừa mẹ để mẹ chấp nhận cậu ta có phải không, đừng hòng!” Bà không tin, trên đời này làm gì có chuyện đàn ông mang thai hi hữu như vậy chứ.“Mẹ biết con sẽ không nói dối lừa mẹ mà, con có thể lấy giấy xét nghiệm cho mẹ xem, hoặc là mẹ có thể sờ bụng em ấy cảm nhận thai máy.”Kiều Tâm ở bên cạnh đã hưng phấn không chịu nổi, đời hủ như cô cũng chỉ mong được một lần nhìn thấy nam nam sinh con mà thôi, thật không ngờ đã đợi được ngày này.“Đúng đó cô, hay là để con qua sờ thử giúp cô nha.” Cô vươn tay về phía bụng cậu. Nhưng nửa đường đã bị mẹ Tông chụp lấy.“Cháu của cô cô sẽ tự sờ, cần gì con giúp.”Nói xong, bà đứng dậy, đi qua ngồi bên cạnh cậu, cậu hơi nép người vào người anh.“Đừng sợ, cho mẹ sờ một chút đi, dù sao cũng là bà nội của con, nên để hai bà cháu giao lưu.” Ừ, tốt nhất nên dính mẹ một chút, như vậy anh và Huyên Nhi có thể đi du lịch chỉ hai người nhìn con trai một cái, lại nhìn Phương Huyên một cái, chậm rãi để tay lên trên cái bụng đã nhô ra của phút sau, bé con cũng phối hợp đạp một cái, làm bà giật cả nhìn cái bụng của Phương Huyên không rời mắt, “Thật sự có sao, không ngờ trên đời lại có chuyện kỳ lạ đến vậy.”Kiều tâm ở bên kia đã đứng ngồi không yên, “Em bé có đạp không cô, để con qua sờ thử…”Sau đó liền bị ánh mắt như dao của Tông Hiệu Đông chém đứt, ỉu xìu ngồi yên lại chỗ Tông chỉ dịu dàng với mình tiểu mỹ nhân thôi à, cô mới không cần người đàn ông lạnh như băng này làm chồng của mình này, mẹ Phương khẽ thở dài, đưa tay vuốt vuốt bụng của Phương Huyên, “Đứa nhỏ ngốc này, sao không chịu nối sớm, làm hại bà già này trở thành mẹ chồng ác độc đánh đuổi con dâu với cháu nội.”Tông Hiệu Đông muốn tát vào mặt mình một cái, cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, là đây chứ đâu, bàn tay cứ vuốt bụng vợ mình kia thật chướng mắt muốn Phương liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt con trai mình, khẽ hừ một tiếng, “Con trừng cái gì, đây là cháu của mẹ, mẹ không được sờ sao?”“Nhưng đây là bụng của vợ con, cháu của mẹ vẫn chưa ra đời đâu.” Anh đưa tay phủ lên bụng cậu.“Cái thằng nhóc này thật là…”Bà nhìn sang Phương Huyên, mỉm cười nắm lấy tay của cậu, “Xin lỗi con, lúc nãy mẹ hơi nóng tính, không làm con sợ chứ?”Cậu lắc đầu, “Không có thưa di, dì.”“Dì cái gì, gọi mẹ đi.”Cậu đưa mắt nhìn sang anh, anh sờ đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn cậu, “Gọi mẹ đi.”Cậu quay lại nhìn bà, nghiêm túc gọi một tiếng “Mẹ.”Bà bật cười, vỗ vỗ tay cậu, “Ngoan, đứa nhỏ ngoan.”Sau đó lại nhìn con trai, “Con mau rước người ta vào nhà đi, đừng để người ta sinh con cho con rồi mà vẫn không danh không phận.”“Em ấy mới mười tám, vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, đợi em ấy sinh xong cũng đủ tuổi rồi, đến lúc đó đăng ký xong rồi tổ chức đám cưới luôn một thể.” Cậu nghiêng đầu nhìn anh, “Em đã hai mươi mốt tuổi rồi mà nha, em đủ tuổi rồi.”Trong lúc vô tình, cậu đã tìm thấy túi đồ của “Phương Huyên” kia, trong đó có giấy tờ tùy thân, ghi rõ cậu đã hơn hai mươi mốt tuổi sửng sốt nhìn cậu, sau đó lại bật cười thật to “Ha ha, vậy được, ngày mai anh dẫn em đi đăng ký, em sinh xong chúng ta sẽ lập tức làm đám cưới, có được không?”Cậu ngượng ngùng mỉm cười nhìn anh rồi gật đầu một cái, để lại hai người phụ nữ nhìn nhau không hiểu chuyện người phụ nữ hứng khởi cùng đi vào bếp, nói là muốn nấu ăn tẩm bổ cho cậu và đứa nhỏ. Đương nhiên là mẹ Tông nấu, còn Kiều Tâm ở bên cạnh ăn vụng Huyên cũng muốn giúp, nhưng mẹ Tông nhất quyết không cho, không còn cách nào, cậu đành ngồi ở bên cạnh nhặt rau giúp bà, nhìn bộ dạng nhu mì hiền dịu của cậu bà càng thêm yêu thích, ngẫm lại, cưới vợ phải cưới vợ hiền, đứa nhỏ này tuy hơi ngốc một chút, nhưng được cái ngoan ngoãn, lại chịu khó, có lẽ bởi vì như vậy mới có thể kéo được trái tim của Đông, lần này con trai bà lời có điều do dự trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi mẹ Tông, “Sao hôm nay dì Trần không tới ạ?”Mẹ Tông nói “Bà ấy bị xe quẹt, chân bị gãy, mẹ cho bà ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.”Cậu khẽ gật đầu một cái, lát nữa mình sẽ xin phép ông xã cho mình tới thăm dì Trần mới Tâm ở bên cạnh ăn dưa chuột, nhìn cậu yên lặng nhặt rau, bèn kéo ghế sang ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi “Này, cậu và anh Tông quen nhau thế nào vậy?”Phương Huyên không quen người lạ dựa vào mình quá sát, cho nên có hơi ngửa ra sau, mẹ Tông thấy vậy liền mắng cô “Con dựa sát như vậy làm gì, làm thằng bé sợ kìa.”“Ồ.” Kiều Tâm ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu chờ câu trả lời, mà mẹ Tông vừa nấu ăn vừa nói, “Mẹ cũng muốn biết đó.”Phương Huyên lúng túng không biết làm sao, cậu đâu thể kể chuyện mình từ thời đại khác tới đây, chắc chắn mọi người sẽ coi cậu là bệnh nhân tâm thần lúc, Tông Hiệu Đông từ bên ngoài tiến vào, thấy Phương Huyên đang lộ vẻ khó xử, bèn đi lại, hỏi “Làm sao vậy?”Cậu chưa kịp trả lời thì Kiều Tâm ở bên cạnh đã nhanh miệng nói “Em với cô đang hỏi anh và bé Huyên làm sao quen biết nhau nha.”Tông Hiệu Đông đưa tay sờ cằm một cái rồi bật cười xoa đầu cậu, “Là vô tình nhặt được.”Kiều Tâm bĩu môi, “Anh coi cậu ấy là đồ ăn sao, vô tình nhặt được?”Mẹ Tông cũng quay sang trách cứ, “Đúng đó, nhặt cái gì mà nhặt, con trai nhà người ta nuôi lớn để con nhặt sao?”Anh bất đắc dĩ nói “Đúng là nhặt được mà, từ trên trời rơi xuống, là duyên trời định đó, phải không Huyên Nhi?”Phương Huyên phối hợp “Ừm” một Tâm vội nhảy ra xa, đặt chéo hai tay trước ngực, “Cự tuyệt ăn cẩu lương, tổn thương lòng tự trọng của FA sẽ bị tử hình.”Mẹ Tông điểm trán cô một cái, “Nếu biết tổn thương thì mau tìm bạn trai đi, suốt ngày chỉ lo ăn với ngủ thì ma nào dám tới.” Sau đó quay sang Phương Huyên, cười gượng nói, “Những lời mẹ nói lúc nãy con đừng để trong lòng, vốn mẹ có ý định để nó lấy Đông rồi sinh đứa nhỏ thật, nhưng nó căn bản quá ngốc, mà cũng vì Đông quá lề mề, gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn không có ý định cưới vợ sinh con làm mẹ sốt hết cả ruột, bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này thôi.”Phương Huyên vội lắc đầu, “Không có, con không trách mẹ mà.”Bà mỉm cười, “Cũng là con ngoan nhất.”Kiều Tâm tiếp lời, “Huyên à, tôi cũng không có ý định cướp chồng cậu đâu, tôi cũng bất đắc dĩ thôi à, cậu đừng xa lánh tôi nha.”Phương Huyên mỉm cười lại lắc đầu, “Sẽ không đâu, cô rất tốt, sau này nhất định sẽ tìm được một người tốt.”“Ai, bé Huyên thật đáng yêu, để chị Tâm ôm một cái nào.” Cô giang tay ra định lao vào ôm cậu một cái, chưa kịp ôm thì mũi đã đập vào một thứ gì đó rất cứng làm cô đau đến mức liên tục la oái lại thì thấy anh đang giơ cánh tay của mình ra, dùng sức siết nắm đấm lại làm cơ và gân nổi lên, trông vô cùng rắn chắc, thảo nào làm mũi cô sắp gãy giậm chân, “Cô à, coi anh ấy ăn hiếp con kìa, con đã không được đẹp rồi, nếu bị gãy mũi nữa thì ai dám lấy con chứ, hu hu.”Phương Huyên thấy cô muốn khóc liền muốn đứng dậy đi qua xem, nhưng lại bị Tông Hiệu Đông cản lại, “Cô ta giả bộ thôi.”“A?” Cậu mở to mắt nhìn Tông không chút để ý cười nhạo, “Đến cả mẹ nó sờ cháu nội mà nó cũng ghen, con lại muốn ôm vợ nó, nó không quăng con đi đã là may lắm rồi.”Một câu nói của bà khiến Tông Hiệu Đông không nhịn được mà bật cười, Phương Huyên thấy vậy cũng cười theo. Hôm nay cả nhà đều vui vẻ.
nhặt được vợ ngoan